Khù Khờ

Tại sao tôi lại làm thơ?




 
Trước, với tôi, thơ là khung trời xa lạ
chẳng hiểu gì, dăm chữ ghép thành câu
dấu ngắt câu tự ý bỏ giữa dòng
chữ đảo lộn rối vò như tóc dúm.
Tôi từng nghĩ … thơ, bài thuộc lòng dễ nhớ
như câu hò lục bát thấm vào tim
bài thơ hay … chắc ở … nhịp trắc/bằng
hay điển tích từ bên Tàu khó hiểu.
Tôi thử học, học rồi, quăng bỏ xó
quy luật này …
cách thức nọ …
nhớ, rồi quên
lời thơ chưa viết xuống đã muốn cười
nghe non nớt … ê, a câu trẻ nhỏ.
Có lẽ vậy, thơ và tôi: hai cõi
thơ - khung trời, tôi - mảnh đất, chẳng gần nhau
thơ mộng mơ, tôi cằn cỗi, chẳng lại gần
chẳng lại gần, tôi và thơ, xa lạ!
.
Tôi thoáng nghe có người đọc thơ như ca hát
lúc thăng trầm … ngừng … nghĩ … giữa lưng câu
có lúc vui, tiếng lục lạc lắc không ngừng
có đoạn buồn … làm mưa rơi … lách chách.
Tôi đọc thơ, thở theo những gì họ viết
chỗ này ngừng. Chỗ kia lướt
chỗ … (đăm chiêu)
tay bịt tai vì con dấu / quá thình lình
làm tim loạn … ngập ngừng, xong đọc tiếp.
 
Tôi làm thơ … ờ, thơ nay gần gũi
đến với tôi, thơ không khoác áo cầu kỳ
khi tôi buồn, thơ lẩn quẩn cạnh bên
khi tôi vui, thơ tung tăng như pháo.
Tôi làm thơ … vì còn mê cổ tích
tin cuộc đời đầy thánh thiện như xưa
thơ ngây ngô vì tôi chưa muốn lớn với đời
chất phiền muộn làm già đi cuộc sống.
Tôi làm thơ … chỉ viết nhăng, viết cuội
chẳng có đầu, thiếu đoạn, mất đuôi
thơ của tôi “gài” câu hỏi ỡm ờ
giấc mộng mị … còn có tôi đứng đón?
Tôi làm thơ vì chợt nghe tim nói
tiếng thì thầm …
    đừng dại
         viết vào thơ.
 
Khù Khờ

Được bạn: diên vỹ đưa lên
vào ngày: 12 tháng 10 năm 2012

Bình luận về Bài thơ "Tại sao tôi lại làm thơ?"